Không biết đã qua bao lâu, Gia Mỹ chợt lên tiếng: "Buông tay đi thôi, Tịnh Vũ, anh đã kết hôn rồi!"
Bàn tay Quân Vũ siết chặt vô lăng. Anh không nói thêm gì nữa, tia sáng duy nhất trong đáy mắt cuối cùng cũng vỡ vụn. Ba từ "đã kết hôn" như một bản tuyên án tử hình dành cho anh, chiếc nhẫn nằm trên ngón áp út lóe sáng như một lưỡi dao vô tình đâm vào lồng ngực.
Lồng ngực đau đến ngạt thở, Quân Vũ hạ cửa kính xe xuống để những cơn gió lạnh tạt vào mặt làm tỉnh táo. Thoát khỏi giấc mộng tình yêu ngọt ngào, về với hiện thực, đối mặt với anh giờ chỉ còn lại đau thương.
Anh đã từng nghĩ, nếu như cuộc sống không có cô bên cạnh sẽ thế nào? Hiện giờ cuối cùng anh cũng đã hiểu, thật ra... cũng chẳng có gì thay đổi. Chỉ là vào một ngày đẹp trời, bỗng tia sáng rực rỡ soi rọi thế giới của anh biến mất, tất cả mọi ngóc ngách chỉ còn lại một màu đen trắng ảm đạm.