[Văn án]
"Trần gia các người nhớ cho kỹ, hôm nay lão gia Trần Khải bức tử con dâu, che giấu tội lỗi của đứa con trai lớn tàn độc, Mạc Như Liên ta một xác hai mạng, oan hồn không tan. Ngày này, hai mươi ba năm sau, ta sẽ trở lại, từng người từng người một, có ơn đền ơn, có oán báo oán, nhất định trả đủ!"
Nàng đứng trước mặt họ, một thân khoác hỉ phục đỏ tươi, tay trái ôm phần bụng hơi nhô ra, tay phải hướng thẳng về phía bọn người kia, ánh mắt căm phẫn tột độ, nói xong liền lao đầu vào nắp quan tài mà chết.
Mạc Như Liên nàng chỉ là một cô gái nghèo, mồ côi cha từ nhỏ, kiếm sống bằng nghề bán rau ngoài chợ, cùng với người mẹ mù lòa nương tựa dưới túp lều tranh ọp ẹp. Vô tình trong một lần hái rau dại bên bìa rừng, nàng đã cứu sống một nam nhân khỏi vực sâu khi người lỡ chân trượt xuống vách đá, không ngờ đó lại là tam thiếu gia của họ Trần, Trần Tuấn Sinh. Vì muốn mẹ mình có cuộc sống tốt hơn, Như Liên đành chấp nhận lời đề nghị của Trần Khải, trở thành tam thiếu phu nhân nhà họ Trần chỉ sau hai ngày.
Người ta truyền nhau, Trần Khải vốn là địa chủ giàu có nhất ở đây, cũng là người độc đoán, tàn nhẫn nhất, ông ta có ba người con trai, hai người con đầu đều đã thành gia thất, chỉ có tam thiếu gia là thần trí bất ổn, nửa mê nửa tỉnh, cho nên không nhà nào muốn để con mình làm tam thiếu phu nhân nhà họ cả.
Vì đầu óc không được tỉnh táo, nên dù y đã hai mươi ba tuổi, nhưng tâm trí y chỉ mới là đứa trẻ mười tuổi, kể từ lúc Mạc Như Liên bước chân vào nhà họ, Trần Tuấn Sinh chỉ nghe lời của nàng, từ lúc nàng cứu y, ngoài mẫu thân đã từ giã cõi trần, thì nàng chính là người duy nhất y có thể tin tưởng.
Trở thành con dâu Trần gia trang, Mạc Như Liên từ chim trĩ trở thành phượng hoàng, sống một cuộc sống thượng lưu, những tưởng mình đã được thay đổi số phận, có thể cùng mẹ sống an nhàn vui vẻ đến cuối đời, nhưng không ngờ, đó chỉ mới là bắt đầu cho một bi kịch kéo dài đến đời sau.
Tuy là đã có thê tử bên cạnh, nhưng đôi mắt của đại thiếu gia Trần Duy Hiên lúc nào cũng dán lên người tam thiếu phu nhân, hắn mê đắm sắc đẹp thanh khiết, ánh mắt trong vắt và tiếng hát ngọt ngào của nàng. Dần dà, si mê thành yêu, tình yêu của sự chiếm hữu, hắn không cam tâm nhìn thấy Như Liên chỉ dịu dàng, cười nói với Tuấn Sinh, còn với hắn thì lạnh nhạt, vô tình. Đến một ngày, vì quá yêu nàng, để muốn có được trái tim của nàng, hắn đã nhẫn tâm đẩy đệ đệ của mình đến cái chết, chiếm đoạt Mạc Như Liên.
Trần Khải vì muốn che giấu tội ác của con trai, ép buộc nàng khoác áo tân nương lần nữa, trở thành trắc thê của đại thiếu gia. Ô nhục, đau đớn, phẫn uất, Mạc Liên Như mang tất cả oán niệm hận thù cùng đứa con mới vừa tượng hình trong bụng xuống mồ sâu, tự kết liễu đời mình trong quan tài của Trần Tuấn Sinh, y hai mươi ba, nàng hai mươi tuổi.
Hai mươi ba năm sau, vào đúng ngày xảy ra bi kịch kia, Trần gia trang bắt đầu xuất hiện những hiện tượng kì quái, đêm đến tiếng hát của tam thiếu phu nhân khi xưa vang vọng khắp tư dinh, gia nhân cứ đêm đến có người lại nhìn thấy oan hồn của thiếu phu nhân khoác hỉ phục, trên tay còn bế một hài tử, oán khí ngút trời quay về đòi mạng.
Ta chết đi thù sâu chôn đáy mộ
Oán hồn đòi mạng sẽ trở lại tìm người.