Hách Vô Song là một cô nhi, trước lúc năm tuổi, Hách Vô Song đã trải qua giai đoạn tuổi thơ vô cùng buồn khổ trong cô nhi viện. Mỗi ngày ăn thiếu mặc ít, còn thường xuyên bị người mắng nhiếc, đánh đập. Sau lúc năm tuổi, Hách Vô Song được một ông lão hiền lành nhận về nuôi. Từ đó, Hách Vô Song trở thành cháu gái của bác sĩ Y học cổ truyền tài giỏi và sống cuộc đời êm ả cho đến năm hai mươi hai tuổi, ông nội Hách qua đời vì tuổi già, Hách Vô Song một mình gánh vác hiệu thuốc nhỏ mà ông để lại.
Thế sự vô thường, nửa năm sau đó, sinh mệnh của Hách Vô Song cũng chấm dứt bởi dịch bệnh hoành hành. Thừa hưởng hết kiến thức Y dược một đời của ông nội Hách, kỳ nan tạp chứng nào Hách Vô Song cũng chữa trị được, lúc dịch bệnh đột ngột xảy ra, chỉ tiếc Hách Vô Song chưa kịp biết rõ nguồn gốc của bệnh dịch đã phải xuống Hoàng Tuyền.
Cõi U Minh vì sao chẳng có âm thanh kêu khóc, gào thét thảm thiết của ma quỷ?
Vì sao chỉ có tiếng nước chảy róc rách, tiếng gió thổi vi vu và thanh âm trong trẻo, êm tai của chuông gió?
Hách Vô Song mở mắt ra, cũng là lúc nàng chính thức đón nhận một nhân sinh mới. Một cơ hội tái sinh mà có lẽ là do Trời cao thương xót, nên đã vẽ thêm một nét bút cho số mệnh của Hách Vô Song.
Nơi đây không phải ở thế kỷ 21?
Là Thần Minh đại lục, thế giới Tu Chân?
Liệu rằng Hách Vô Song ta có thể sống yên ổn ở Tu Chân giới này?
Ồ, hóa ra gia thế của thân thể này hùng hậu như vậy.
Xích Diễm - Mặc Sĩ thế gia, một trong bảy đại thế gia của Thần Minh đại lục. Đời đời vinh hiển, nhân tài vô số, trong gia phả còn có một vị lão tổ tông đã đắc đạo thành tiên vào mấy vạn năm trước.
Hách Vô Song trùng sinh vào thân thể của Mặc Sĩ Vô Song, trở thành thiếu chủ của Mặc Sĩ thế gia.
Và câu chuyện quái dị không thể cho người khác biết phía sau đó, khiến cho nàng phải 'khóc' thầm mỗi đêm.
...
Không phải ta lựa chọn tạo sát nghiệp, mà chính các người bắt ta phải nhập ma.
Là chính hay tà thì đã sao?
Đại Ma Đầu gây nên trận tinh phong huyết vũ cho thiên hạ thì thế nào?
Việc ta làm là Đạo, bản thân ta là Pháp.
Mặc kệ chính đạo hùng mạnh ra sao, chỉ cần ta giậm chân một cái, các người đều biến thành chuột nhắt.
Mặc kệ thiên hạ căm hận ta bao nhiêu, khi nhìn thấy ta, có ai không phải run rẩy quỳ xuống dập đầu?
Mặc kệ miệng lưỡi độc ác cùng sự tham lam, đạo mạo ghê tởm của người đời. Trong thế giới cô độc ấy, có ta, có hắn...đã là đủ rồi.